Chủ Nhật, 5 tháng 12, 2010

GIỌT ĐẮNG

Truyện ngắn của ĐỨC HẬU


Người đàn bà bỗng vùng đứng dậy, cầm gói tiền ném
            mạnh vào mặt Trần Khoát và gào lên:
                   - Đồ khốn nạn, tôi đến đây không phải để xin tiền
            anh, để ngủ với anh. Tôi yêu cầu anh phải buông tha con
            gái tôi ra, cái con ngủ với anh đêm qua ấy, cái con vừa
            bỏ chạy khỏi đây ấy. Nó là con gái tôi, anh hiểu chưa?

         
          Cô gái úp mặt lên bộ ngực trần của người đàn ông đứng tuổi. Mái tóc xoã trùm kín nửa gương mặt cô chảy mơn man trên da thịt người đàn ông đang nằm nghiêng tựa đầu trên thành giường hút thuốc, biếng nhác vẩy tàn thuốc xuống tấm thảm quý trải sàn. Cô gái khẽ kéo tấm chăn lông che kín nửa người, tiếp tục vùi đầu vào bộ ngực người đàn ông, phát ra tiếng thở khoan khoái thoả mãn như tiếng mèo gù. Căn phòng yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió mơ hồ của máy điều hoà nhiệt độ.
- Đợt này anh ở lại đây bao lâu?  Cô gái hỏi.
- Đủ để vui với em.
Giọng cô gái nũng nịu:
- Anh chỉ xạo. Lần trước cũng nói thế hôm sau đã biến. Tất cả đàn ông đều giống nhau.
- Thôi nào, cô bé, anh còn công việc. Anh bao em thế còn ít sao? Bây giờ anh phải đi đây.
Cô gái vươn vai uể oải ngồi dậy, lườm người đàn ông:
- Ký hợp đồng à? Em sẽ đợi anh ở đây được không? Em ngủ bù.
Người đàn ông im lặng vẻ phân vân. Cô gái tung chăn bước xuống sàn. Cô khoan thai đi lại trong phòng, trên người không một mảnh vải, cố ý khoe cái thân thể trẻ trung đầy nhục cảm. Bỗng cô giật mình kêu lên:
- Thôi chết, tàn thuốc của anh làm cháy thảm rồi, làm bỏng chân đây này.
Cô xăng xái lấy nước ở bình tưới vào nơi tấm thảm len đang bốc khói. Người đàn ông ngồi dậy bình tĩnh bảo cô gái:
- Thôi được rồi. Anh sẽ bồi thường để họ mua tấm khác.
Cô gái trân trân nhìn người đàn ông, rồi đột ngột lao tới ghì đầu người đàn ông vào ngực, âu yếm bảo:
- Anh giàu nhỉ.
Cô nhún nhẩy bước ra cửa sổ, kéo tấm rèm nhung màu huyết dụ. Bên ngoài, trời nắng sáng. Một góc bờ biển và một góc thành phố hiện ra sau cửa kính. Cô đứng nhìn xuống đường phố một lúc lâu vẻ chăm chú. Bỗng cô quay lại mặt tái nhợt, vơ vội quần áo khoác lên người. Người đàn ông vẫn ngồi quan sát cô, đoán hỏi:
- Em làm sao vậy? Đi à?
- Em phải đi đây. Cô gái trả lời và tiếp tục thu xếp hành lý.
Người đàn ông khẽ kéo cô lại gần:
- Có chuyện gì thế? Em vừa nói sẽ ở lại cơ mà!
Cô gái nhìn người đàn ông bằng đôi mắt hốt hoảng:
- Em phải đi, phải đi. Anh đừng hỏi nữa.
Người đàn ông mở cặp, lấy một xấp tiền nhét vào túi cô gái. Ông ta hôn cô và nói:
- Thôi được. Khi nào em quay lại?
- Em không biết. Giọng cô gái luống cuống, chẳng từ biệt, cô mở cửa lao ra cầu thang.
 Người đàn ông trầm ngâm châm thuốc hút. Chuyện vừa rồi chẳng làm ông chú ý mấy. Thiếu gì trò đóng kịch của các cô kiểu này. Ông vào phòng tắm xả nước ào ào để lấy lại sự tỉnh táo sau một cuộc chơi đến cạn kiệt sinh lực. Chuyện cô gái trong chốc lát đã không còn làm ông bận tâm. Ông đang bước vào một cuộc đấu trí lớn trong thương trường mà phần thắng sẽ là một khoản lợi nhuận kếch xù. Ông đứng trước gương chải đầu và ngắm mình. Một khuôn mặt đàn ông khả ái đang nhìn ông. Đã nhiều năm nay ông chỉ nhìn thấy độc một gương mặt ấy và không tin ai ngoài nó. Đó là gương mặt ông yêu, ông tin duy nhất. Ông nghiệm ra rằng trong cuộc đời đầy cạm bẫy, đó là cách tốt nhất để sống sót và thành công.
Có tiếng gõ cửa. Tiếng gõ cửa lặp lại, nhẹ nhàng và dứt khoát. Ông mở cửa. Một người phụ nữ ăn mặc giản dị không đợi ông mời, bước vào phòng cất tiếng chào:
- Chào anh Trần Khoát.
Thay cho cảm giác tức giận là sự ngạc nhiên và hơi chợn. Trần Khoát hỏi:
- Chị là ai? Sao biết tôi?
- Tôi biết anh là một ông chủ lớn, thường đến thành phố này ký những hợp đồng lớn.
- Thế thì sao? Điều đó mấy ai chẳng biết?
Người phụ nữ cười nhạt, không đợi mời, tự nhiên ngồi xuống ghế phô-tơi với dáng điệu vô cùng mệt mỏi. Đó là một người đàn bà trạc trên bốn mươi tuổi, sự vất vả thể chất và đau khổ về tinh thần hiện rõ trên gương mặt có lẽ đã một thời xuân sắc. Đôi mắt đẹp và buồn với những vết chân chim ở đuôi mắt nhìn chủ căn phòng một cách lạnh lùng, xa cách và đầy hiểu biết.
- Tôi từ xa đến đây không phải để làm quen với anh, vì chúng ta quen nhau đã từ lâu. Nếu không có lý do, chắc tôi đã chẳng gặp lại anh trong tình cảnh này, anh Khoát ạ.
- Gặp lại? Chị nói là chúng ta đã gặp nhau?
- Phải, đã gặp nhau. Khi đó anh là anh chàng sinh viên thực tập nghèo túng. Sáng sáng đến xí nghiệp, có một cô công nhân thường tạt vào khu tập thể, đặt ở đầu giường chàng sinh viên một gói xôi nóng.
Trần Khoát lặng người, trân trân nhìn người đàn bà.
- Trời, Ngân! Lẽ nào lại là em?
Ông ta lao đến ôm lấy đôi vai gầy của người đàn bà tên là Ngân. Trần Khoát không ngờ ông lại xúc động đến như vậy khi nhận ra đôi mắt đẹp của người con gái đã cưu mang ông khi xưa. Ngân nhẹ nhàng gỡ tay Khoát, đẩy ông ngồi xuống ghế bên cạnh. Hai người lặng nhìn nhau hồi lâu, cố chế ngự nỗi xúc động của hồi ức.
- Ngân, thế bây giờ em sống ra sao?
- Cũng như mọi người thôi. Tôi đã về quê từ ngày ấy và nuôi bố mẹ già. Nhưng thôi, tôi đến đây đâu phải để tâm sự. Còn anh cũng chẳng cần nói, tôi đã biết quá nhiều về anh.
- Ngân có khó khăn gì không? Có được hạnh phúc không?
- Tôi đang bất hạnh.
Ngân nhìn Trần Khoát đăm đăm, đôi mắt ánh lên nỗi cay đắng và đau khổ khôn cùng. Khoát chợt hiểu là Ngân cần giúp đỡ, vội mở cặp lấy ra một bọc tiền lớn và nói:
- Bây giờ Ngân cầm tạm, rồi ở đây chờ tôi đi giải quyết công việc. Buổi trưa ta sẽ bàn kỹ vấn đề của Ngân sau.
Người đàn bà nhìn gói tiền, hỏi:
- Anh nhiều tiền lắm, phải không? Có nó, anh đã có tất cả, phải không?
Khoát cười ngượng:
- Thôi nào, tôi đủ để lo cho em no ấm, đừng trách tôi nữa. Tôi cũng rất cô đơn, Ngân ạ. Thật may quá, hôm nay em đến tìm tôi.
Người đàn bà bỗng vùng đứng dậy, cầm gói tiền ném mạnh vào mặt Trần Khoát và gào lên:
- Đồ khốn nạn, tôi đến đây không phải để xin tiền anh, để ngủ với anh. Tôi yêu cầu anh phải buông tha con gái tôi ra, cái con ngủ với anh đêm qua ấy, cái con vừa bỏ chạy khỏi đây ấy. Nó là con gái tôi, anh hiểu chưa?
Ngân lồng lộn chạy xung quanh phòng, vừa gào vừa khóc, vừa nguyền rủa. Trần Khoát sững sờ:
- Trời! Sao cô ấy bảo người thành phố này.
- Phải, nó bảo thế, vì nó nói dối tôi ra đây buôn hàng Trung Quốc. Anh đã biến nó thành con đĩ, trời ơi là trời. Tiền của anh đấy, những đồng tiền bẩn thỉu của anh! Con ơi là con, con không có bố, mình mẹ làm lụng nuôi con mà không dạy được con thành người.
Người đàn bà gào khóc vật vã như người mất trí, quăng ném tất cả thứ gì trong tầm tay. Trần Khoát sợ hãi vội ôm lấy chị dìu lại ghế:
- Thôi, tôi xin Ngân. Chuyện đã lỡ rồi, để tôi thu xếp lo cho hai mẹ con. Hôm qua cô ấy nói bố là liệt sĩ, tôi nào biết gì hơn.
Người đàn bà đổ sụp xuống ghế sau một cơn cuồng phát. Chị khóc lặng lẽ, đau đớn tột cùng. Chị nói trong nước mắt:
- Ngày xưa anh là sinh viên nghèo, tôi thương yêu anh, tôi đã ngủ với anh. Giờ anh là ông chủ giàu sang, anh dùng tiền để ngủ với con gái tôi. Trời ơi là trời. Nó nói bố là liệt sĩ vì tôi đã nói dối nó. Ngày ấy anh vào chiến trường rồi biệt tin, tôi đã sinh ra nó mà bị buộc thôi việc. Khi nghe tin anh chuyển ngành ở Sài Gòn, làm to và lấy vợ giàu, tôi biết càng phải giữ kín chuyện riêng chỉ mình biết. Ai ngờ trời trừng phạt tôi đến nông nỗi này.
- Sao, Ngân nói thế nghĩa là thế nào?
Ngân nhìn Trần Khoát qua nước mắt:
- Nghĩa là nó là con gái anh. Con gái tôi là con của anh sinh viên nghèo ngày xưa đấy.
          Mặt Trần Khoát xám lại như chàm đổ. Ông ta từ từ đứng dậy, bước mấy bước  lảo đảo và đổ vật xuống giường.
          Người đàn bà lau nước mắt đứng dậy, nói rành rọt:
- Nếu tôi có điều gì cầu xin anh, thì chỉ xin anh đừng bao giờ gặp lại con gái tôi, tuyệt đối không cho nó biết những gì tôi đã nói với anh hôm nay. Để tôi dìu nó trở lại cuộc sống của một con người.
          Chị thong thả đi ra, khép cửa lại. Người đàn bà phải tựa vào cầu thang hồi lâu mới có thể đi tiếp.
          Trong căn phòng sang trọng, Trần Khoát nằm úp mặt trên tấm đệm thơm phức, xung quanh ông những đồng tiền có giá trị lớn còn mới tinh vứt tung toé. Căn phòng yên tĩnh giờ đây đầy sấm sét và bão tố, cơn bão tố mà  những đồng tiền  đang tung bay như rác rưởi và Trần Khoát không có nơi nào ẩn nấp. Ông đã uống cạn chén rượu nồng say của cuộc đời, giờ đây còn lại giọt đắng cay trên đáy cốc dành trọn phần ông.
                                                          *
                                                       *    *

          Tờ báo hàng ngày của địa phương đăng tin buổi chiều:
          " Giám đốc Trần Khoát của EXPORT IMPORT CORPORATIONS mất đột ngột tại Queen Hotel do ngộ độc rượu. Nguyên nhân cái chết chưa được làm rõ thêm."
          Một cuộc đời, hay một quy luật của đời người đã khép lại sau dòng tin ngắn ngủi chỉ có thế.
                                                                                               
                                                                                                Đ.H.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét