TRẦN ĐỨC TIẾN
Thế quái nào mà ngay từ hồi còn khá trẻ (trên dưới ba mươi), mình đã khoái viết về những anh già. Nhân vật già trong truyện của mình cũng không có tên, chỉ được gọi là “lão”. Một “lão” sống độc thân trong khu tập thể, cả đêm lo sốt vó vì trận bão có thể quật đổ cây bàng ngoài sân, đè bẹp căn phòng ọp ẹp của lão. Một “lão” khác suốt ngày trò chuyện với con mèo cưng như trò chuyện với người, lo cả chuyện hỏi vợ cho mèo (vì nó là con mèo đực). “Lão” khác bỏ cái làng chài dưới chân núi lên sống ở lưng chừng núi, có cái thú tiêu khiển lấy móng tay dài ngắt đôi con kiến để thấy cái đầu quay lại ngoạm cái bụng tha về tổ, chơi chán vạch quần đái vào tổ kiến, rồi cuối cùng bị đàn kiến tha ra con đường mòn dẫn về làng… Truyện cuối cùng này rất kinh. Giờ đọc lại vẫn thấy sởn cả người. Thế mà khi in ra chỉ có duy nhất một bạn đọc… trân trọng ngả mũ (he he) - một ông họa sĩ vẽ sơn mài vô danh, tình cờ gặp mình ở nhà người quen.