Thứ Năm, 23 tháng 12, 2010

QUÁN TRẦM

TRẦN ĐỨC TIẾN

          Độ này mình hay cà phê quán Trầm.
          Cà phê ở Vũng Tàu thì mênh mông. Mật độ quán cà phê có lẽ vào loại dày nhất nước. Dọc con đường Hạ Long ôm vòng Núi Nhỏ Núi Lớn san sát quán cà phê. Những quán này nằm trên sườn núi, chỗ ngồi đẹp nhưng cà phê thường không ngon. Trong phố, có những quán cà phê vườn rộng cả trăm người ngồi - cà phê Hà Nội hay cà phê Sài Gòn nhìn thấy chỉ có nước khóc thét. “Bãi” cà phê trước khách sạn Pacific tương đương như bãi bia hơi Hà Nội, cà phê ngon cực, nhưng ngồi ở đấy như ngồi giữa chợ, chẳng chuyện trò gì ra hồn. 

          Quán cà phê ở Vũng Tàu thường thiết kế nửa ngoài trời (vườn), nửa phòng máy lạnh. Còn nhớ cái mùa nóng kinh khủng năm nay, thành phố thường xuyên cắt điện luân phiên theo khu vực, cứ sáng sáng mình với mấy ông bạn lại nháo nhào chạy đi kiếm quán nào có điện để cà phê máy lạnh tránh nóng. Đi riết thành quen, hết nóng rồi vẫn rủ nhau tụ bạ giết thì giờ, rồi tự khen mình sống chậm. Mình không phải dân nghiện cà phê, nhưng rất thích một ly đen vào buổi sáng. Từ hồi mất ngủ, phải giãn ra ba, bốn sáng mới dám uống một ly, khổ tâm vô cùng.
          Những lần ra Hà Nội hay về Nam Định, tự cho phép mình thoải mái sống theo nếp cũ, mỗi sáng một ly. Ở Nam Định có một quán gần nhà rất ngon. Mình thường chọn cái bàn cạnh hồ nước nhỏ. Dưới hồ nuôi mấy con rùa, mấy con cá gì mình không biết tên. Mấy con rùa to bằng cái rá vo gạo, hay bò lên phơi mình trên tảng đá giữa hồ. Nhìn rùa nằm ngủ, thấy mình còn lâu mới biết sống chậm.
          Một lần có hai người đàn ông cũng đến ngồi ở quán cà phê-rùa. Một lão béo, đầu bạc, tạm gọi là Bạc Béo. Một lão cao gầy, tóc xoăn, tạm gọi là Gầy Xoăn. Bạc Béo hỏi Gầy Xoăn: đố cậu biết rùa ăn gì? Gầy Xoăn thủng thẳng đi ra ngoài câu hỏi: ngủ nhiều thế, chắc là ăn rất ít. Bạc Béo khoe: ngày trước nhà tớ cũng nuôi rùa. Nuôi một con trong gầm giường, để bắt muỗi. Thỉnh thoảng tớ cho cu cậu ăn cơm… Đến đấy thì ông chủ quán cà phê chen vào: mấy con rùa nhà em ăn thịt cơ hai bác ạ. Bạc Béo mặn chuyện: thế mỗi bữa hết mấy lạng? Chủ quán trợn mắt: sao lại mấy lạng? Mỗi con ăn hết một cân! Bạc Béo ngẩn người. Chủ quán lại tiếp: cái giống này bụng rỗng, ăn tốn lắm. Thế thì chết tiền, Bạc Béo suýt soa. Chủ quán cười hề hề: nhưng cả tuần chỉ cho chúng nó ăn một lần. Bạc Béo lại hỏi: còn mấy con cá to dưới hồ ăn gì? Chủ quán: sẵn có đám cá con đang bơi lăng xăng đấy. Chúng nó ăn nhau.
          Chuyện cứ thế, hết rùa sang cá. Rồi thế quái nào lại xoay sang huyệt dương minh - huyệt trai tân. Thậm chí Bạc Béo còn sờ cả vào tai Gầy Xoăn, quả quyết rằng cái huyệt bí ẩn ấy, nếu như nó chưa mất, thì nó phải hiện lên ở chỗ ấy chỗ nọ. “Như một sợi chỉ màu hồng” - Bạc Béo trầm trồ. Rồi cả hai lão già đột nhiên nổi cơn tiếc đời cùng ngẩn mặt ra hồi lâu. Hai cái phin cà phê đã khô trên miệng ly của hai lão.
          Quay lại chuyện cà phê Vũng Tàu.
          Có dạo mình hay ra ngồi ở Thí Dụ. Quán này thường đông khách. Mình hay leo lên gác hai trong phòng lạnh. Phòng hơi tối, nhạc mở khẽ, thỉnh thoảng khiến mình thảng thốt: nghe tiếng nhạc như vọng sang từ nhà hàng xóm. Lão bạn mình rất khoái ngồi quán này. Cứ nhắn tin hỏi lão “CAFE KO?” là thể nào lão cũng nhắn lại “RA THI DU”. Cà phê Thí Dụ bình thường, nhưng lão khoái ngắm cháu tiếp viên rất giống một nhân vật nữ trong phim truyền hình “Truyền thuyết Ju-mông” của Hàn Quốc.
          Lại có dạo hay ra quán H&T. Ra đấy thể nào mình gọi cho Hà, để nghe Hà hỏi ngồi đâu thì mình được dịp trêu lại: ngồi ở “Hà và Tiến”! Bàn ghế ở H&T êm ái thoải mái, phòng lạnh cũng rộng và thoáng. Nhưng cũng là chỗ cho mấy mụ đàn bà ngồi lê tụ tập. Mấy mụ này ăn nói tục tĩu, nằm ngồi ngả ngớn cả buổi không buồn dậy. Nhiều hôm ớn quá nên mình bỏ.
          Quán Ca Dao trong hẻm gần nhà mình cũng mát mẻ, kín đáo. Quán này ít người. Khách thường vào đây có đôi. Mình lại thường vào đây một mình. Được một thời gian biết thân biết phận, không tới nữa.
          Bây giờ mình hay ngồi ở Trầm.
          Trầm đã từng đi vào truyện của mình: truyện “Lỏng và tuột”. Mình viết văn ít bịa. Nhiều truyện gần như thật hoàn toàn. Đến cái tên của một quán cà phê cũng không biết bịa. Vì cái tên ấy hay quá, hợp quá, không muốn thay bằng một cái tên khác. Giàn chanh dây ở quán cũng có thật luôn. Sao thế nhỉ? Bây giờ mà ngồi thống kê lại thì người thật chuyện thật có nhẽ phải đến hơn chín mươi phần trăm. Chả trách mình cứ tròn mắt ra mà nhìn thiên hạ người ta viết văn dễ như ăn cỗ.
          Một hôm Miên đột ngột bay vào Vũng Tàu. Miên ở Vũng Tàu một ngày rồi bay ra. Buổi sáng ấy mình đưa Miên tới Trầm. Mưa nhỏ. Quán vắng. Mùi trầm phảng phất đâu đó. Hai người ngồi ở cái bàn nhìn ra cửa sổ, nơi có giàn chanh dây. Hơi mưa từ ngoài khe khẽ lùa vào. Mình hỏi: thích không? Miên bảo: thích.
          Không nói gì nữa. Cả hai cùng tận hưởng sống chậm.
          Thế mà Miên lại không có thật.
          Miên chỉ là nhân vật trong truyện của mình.

                                                                                                23-12-2010
                                                                                                   T.Đ.T

4 nhận xét:

  1. Chúc TĐT và gia đình Giáng sinh an vui, hạnh phúc. Thân mến.tranhoangvy

    Trả lờiXóa
  2. Cảm ơn anh. Lúc nào cao hứng anh gửi thơ, bài... cho Tiến nhé.

    Trả lờiXóa
  3. anh Tiến ơi, lúc nào em vào Vũng Tàu anh dẫn em đến quán thí dụ nhé. Với lại cả quán bánh Khọt Cây vú sữa nữa. Bánh Khọt ở đấy ngon nức nở.(Miên)

    Trả lờiXóa