Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

BỆNH

TRẦN ĐỨC TIẾN

          “Đang tự nhiên thấy hai mắt nóng lên, hơi cay cay như vô tình bị ớt quệt vào. Ngay sau đó có cảm giác người mất trọng lượng, phải ngồi hoặc nằm ngay xuống. Một nửa người bên trái (từ chân lên đầu) toát mồ hôi, lạnh đi và gần như không làm chủ được những cử động. Người bên phải thì vẫn bình thường. Nói khó, cố nói thì ngọng. Nhưng đầu óc thì vẫn tỉnh táo, không đau đớn. Mấy lần đầu chỉ kéo dài trong khoảng vài phút. Nhưng lần thứ ba thì kéo dài khá lâu (khoảng nửa tiếng). Khi trạng thái đó qua đi thì lại hoàn toàn bình thường như người khỏe mạnh”.

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

PHỞ, BÁNH CUỐN, VÀ...

(kỳ 3)

TRẦN ĐỨC TIẾN


          4. Trước khi viết tiếp kỳ này, mình phải mở ngoặc nói thêm mấy dòng về “bánh cuốn làng Giáng”. Vẫn đinh ninh một việc định làm, lại được bạn Bình An nhắc nhở, sáng nay, mình đến cái quán bánh cuốn làng Giáng mà ở phần đầu bài này đã nói đến. Mua không phải một, mà là hai suất mang về. Vợ chồng chủ quán còn khá trẻ, chồng áng chừng tuổi băm, còn vợ trẻ hơn. Chờ cô vợ tráng bánh, mình hỏi: làng Giáng ở đâu ta? Anh chồng đáp: Vĩnh Lộc - Thanh Hóa bác ạ. Rồi nhìn mình ngờ ngợ: bác cũng người Thanh? Không, mình đáp, nhưng trước kia có ở Thạch Thành một thời gian. Anh ta reo lên: Vĩnh Lộc giáp Thạch Thành, giáp cả Hà Trung, Cẩm Thủy. Mình cười, nghĩ bụng: tay này chắc mới dạt vào Vũng Tàu, còn thèm nhận, thèm gặp đồng hương lắm. Lại nghĩ: hồi mình vào đây cũng trạc tuổi hắn và cũng trắng tay. Cuộc chiến mưu sinh còn dằng dặc lắm người anh em ạ.

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

PHỞ, BÁNH CUỐN, VÀ...

(kỳ 2)

TRẦN ĐỨC TIẾN


          3. Nhưng ngẫm ra thì mình dây dưa với phở nhiều hơn là với bánh cuốn. Mình thấy phở ngon ngay từ khi… chưa được ăn phở lần nào. Hồi ấy mình là thằng trẻ con ở làng, làng mình lại cách thành phố Nam Định những 15 cây số (quãng đường này lúc bấy giờ khá là xa xôi cách trở), thì làm sao biết mùi phở? Chẳng qua mình đọc Nam Cao nên hình dung ra thôi.