Nụ hiền minh
Đời đi
một chuyến buồn vui
vô thường nửa đoạn
phỉ phui mấy lường
xuôi buồn phổ độ bình thường
nghiêng vô vi lắng đoạn trường vo viên
còn vui trải giấc xuống triền cong lên thắp ngã, khởi niềm từ bi
thời gian phổ độ, độ trì
nghe vùng mưa móc thầm thì cho ơn
gọi mùa
hạnh phúc lên cơn
mấy lần tội lụy miên mơn buồn ngời
nụ hiền minh cạnh vệ đời
nở vào bất kể một lời vô ngôn
Lạc
có khi lạc mất chính mình
vườn lòng ngờ ngợ cõi tình mượn vay
cành cụt con kiến loay hoay
thôi men theo lá gió bay lìa cành
chiếc lá về cội đã đành
còn con kiến nhót nọc lành về đâu?
có khi lạc mất chính mình
vườn lòng ngờ ngợ cõi tình mượn vay
cành cụt con kiến loay hoay
thôi men theo lá gió bay lìa cành
chiếc lá về cội đã đành
còn con kiến nhót nọc lành về đâu?
Thôi đừng
thôi đừng
buộc giậu thành tường
dưới gầm Xanh
cỏ trần truồng nở hoa
thôi đừng đẫm gối xót xa
sương ngần chừng ấy
thừa ta dư người
thôi đừng khô héo giọng cười
nắng trời đã đủ ruộng đời nứt sâu
thôi đừng
thôi đừng
thôi đừng…!
ném gió lời đau
người như hạt cát tựa nhau thành bờ
Lời hoa cỏ
Đêm qua...
nằm chết trên nhành chiêm bao
Hái lời hoa cỏ về khao nhân tình
Xoay vần gồng gự điêu linh
Trần gian trở dạ sinh tình đa đoan
Hoa nghiêm tắt một đốm nhang
Khói còn vướng lại một làn vô vi
Ta bà từng bước sân si
Rồi thì cũng ngõ từ bi tìm về
Say là tỉnh giữa cơn mê
Nhị tì bóc vỏ tỉ tê khóc cười
Que diêm cháy một chút thôi
Thắp vào vô ngã tinh khôi một buồn
Cao Xanh mỏng vỏ vô thường
Trăm năm giáp hạt tử nguồn lai sinh
Nôi chiều
có lần mở cửa bước vào
vào trong mới biết mình lao ra ngoài
rơi ra một tiếng thở dài
vỡ toang mấy mảnh
mượn vay khật khà
bơ vơ giữa cõi nôm na
vui không căn cước la cà trọ vay
nhịp buồn tất tả loay hoay
ngã về lục bát ăn mày lời ru
ngủ quên, kệ tóc sương phù
mơ bàn tay Mẹ gió thu nôi chiều
nhịp đưa trái-phải đăm chiêu
ru quên được-mất, thương yêu mùa chầy.
M.D.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét