Thứ Hai, 31 tháng 1, 2011

Thơ NGỌC BÁI

NGỌC BÁI


Lập trình


Không thể khác và còn gì để khác
Những câu thơ định mệnh đã lập trình
Đồng khô hạn
Qua giêng hai sao còn rét?
Lá tàn dần xin cứ hỏi mùa đông

Không thể khác và còn gì để khác
Câu hát trên môi ngày tháng phôi phai
Đêm say ngủ
Sao con tim còn lạc?
Mây mải về ngàn đường phố biết hỏi ai

Không thể khác
Biết là không thể khác
Người xa đã xa sông còn biết thở dài.



Thời gian gõ cửa


Từng giọt thời gian trong veo
Gõ nhè nhẹ lên từng trang giấy trắng
Trôi âm thầm những mùa đông dĩ vãng
Sao nhớ nổi dọc con sông mình đã nói điều gì
Những bước chân câm lặng ra đi
Không thể nào đoán định

Bao cực nhọc gánh nặng qua cầu
Đổi và bán và cho món hàng số phận
Ảo vọng luân hồi trần gian lận đận
Giàu tiền của tuy giàu chắc gì đã sang
Em xinh quá nhiều khi đa đoan
Giấy trắng quá nhiều khi phát ngại
Viết điều gì khỏi thẹn với thời gian.



Núi


Rất trẻ
Và rất già
Sớm mặt trời gác đá
Chiều đá gác mặt trời

Chỉ sợ lá không che kín đất
Sợ hoa chóng nhạt trời chóng qua chiều
Cây chưa kịp lớn
Kẻ cầm rìu quá đông.



Trước chùa


Bỗng dưng cây đổ lá vàng
Màn sương báo hiệu trời đang chuyển mùa
Heo may đến tận ngõ chùa
Quần lơ áo lửng bỏ bùa như không

Từ bi muốn đổi nâu sồng
Qua rào vướng ngọn tơ hồng. Lại thôi.



Tiếng hót chim bách thanh


Chim bách thanh chỉ hót giữa đại ngàn
Những cây xanh còn cất giữ giọng chim trong từng thớ gỗ
Giữa âm vang của đá vọng vách đá
Của thác nước âm trầm tuôn dội
Chắt lắng thâm sơn kỳ thảo dị hoa
Bạn của muôn loài cầm thú hoang dã
Giọng bách thanh chỉ đại ngàn mới hiểu

Từ khi sa bẫy nhốt lồng
Bách thanh không hót nữa
Nó xù lông
Trổ đến toạc da đầu
Mỏ và đôi chân ứa máu
Bỗng một ngày nó kêu nó kêu chứ không phải hót
Rồi lặng lẽ ngậm nan lồng mà chết

Bách thanh
Bách thanh
Chỉ hót giữa đại ngàn.

                                                      N.B.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét