Thứ Tư, 13 tháng 4, 2011

XUÂN DIỆU - tình dâng trong mắt thơ

TRẦN NGỌC TUẤN


     Thi sĩ run rẩy tựa dây đàn để rung hết cung bậc tình yêu đầy huyền diệu . Còn gì tha thiết hơn bữa nay lạnh, mặt trời đi ngủ sớm – anh nhớ em, em hỡi! anh nhớ em! . Còn gì rạo rực hơn trong vườn đêm ấy nhiều trăng quá – ánh sáng tuôn đầy các lối đi – tôi với người yêu qua nhè nhẹ - im lìm không dám nói năng chi… Ngôn ngữ dường như bất lực trước xao động của trái tim đang yêu : làm sao cắt nghĩa được tình yêu – có nghĩa gì đâu một buổi chiều – nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt – bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu…

     Trời đất cũng hòa nhịp với nỗi niềm buồn nhớ của thi sĩ : trăng nhập vào dây cung nguyệt lạnh – trăng thương trăng nhớ hỡi trăng ngần – đàn buồn đàn lặng ôi đàn chậm – mỗi giọt rơi tàn như lệ ngân…Cho dù phải đau đớn : thôi hết rồi! còn chi nữa đâu em ! – thôi hết rồi gió gác với trăng thềm …thôi đã hết hờn ghen và giận dỗi … anh một mình nghe tất cả buổi chiều – vào chầm chậm ở trong hồn hiu quạnh ; cho dù phải yêu là chết ở trong lòng một ít – vì mấy khi yêu chưa chắc được người yêu; nhưng thi sĩ không hề tuyệt vọng, và yêu tha thiết thế vẫn còn chưa đủ - phải nói yêu trăm bận đến nghìn lần – phải mặn nồng cho mãi mãi đem xuân, - đem chim bướm thả trong vườn tình ái…

     Thi sĩ có lần bày tỏ : làm sao sống được mà không yêu – không nhớ không thương một kẻ nào … Thi sĩ khao khát tình yêu đến nỗi : không muốn đi, mãi mãi ở vườn trần – chân hóa rễ để hút mùa dưới đất… nhưng cũng ngộ ra rằng : tình yêu đến rồi đi, có rồi không, được rồi mất… như cuộc đời kia vốn dĩ vô thường. Mùa xuân, tuổi trẻ rồi cũng qua đi , cuộc sống trên trần thế mới ngắn ngủi làm sao ! Thi sĩ phải thốt lên : mau với chứ, vội vàng lên với chứ - em, em ơi, tình non đã già rồi – con chim hồng, trái tim nhỏ của tôi – mau với chứ! Thời gian không đứng đợi… Tình yêu của thi sĩ trào dâng cho đến phút cuối : hãy để cho tôi được giã từ - vẫy chào cõi thực để vào hư – trong hơi thở chót dâng trời đất – cũng vẫn si tình đến ngất ngư… Cho dù đành phải chấp nhận quy luật của muôn đời : ai có thích gì đi mãi mãi – vào trong cái cõi chẳng mô tê… nhưng không có lực cản nào ngăn được tình yêu của thi sĩ cho dù đó là CÁI CHẾT . Thi sĩ bình tĩnh mang nỗi si tình của mình sang bên kia thế giới : khi chết rồi tôi lại yêu ma…

                                                                           T.N.T

----------------------------------------------------------------------------------
Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Xuân Diệu.   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét