Thứ Sáu, 4 tháng 3, 2011

HUY CẬN - THẮP NGỌN LỬA THIÊNG

TRẦN NGỌC TUẤN


      Thi sĩ thắp ngọn lửa thơ để sưởi ấm trái tim có nỗi buồn cố hữu, mênh mang từ vạn kiếp: cô hồn vạn thuở buồn đơn chiếc – có lẽ đêm nay cũng ngủ nhờ; thắp lên ngọn lửa thơ để sưởi ấm trái tim cô đơn giữa bể dâu trần thế, nỗi cô độc đã thầm ghi trên trán – lòng lạc loài ngay từ thuở sơ sinh… Những hạt buồn, hạt cô đơn va chạm làm nên phản ứng nhiệt hạch của nỗi sầu nhân thế: tương tư đôi chốn tình ngàn dặm – vạn lý sầu lên núi tiếp mây…

      Thi sĩ thắp lên ngọn lửa thơ để vinh danh một tình yêu thanh khiết: nắng chia nửa bãi chiều rồi – vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu; để vinh danh một tình yêu say đắm: em lùa gió biếc vào trong tóc – thổi lại phòng anh cả núi non; để vinh danh một tình yêu ảo mờ mộng mị: chiêm bao thỉnh thoảng em về - mắt còn tỏa mộng cuồng mê thuở đầu…

      Thi sĩ thắp lên ngọn lửa thơ, đi dọc sông dài, trời rộng, bến cô liêu để nghe sóng gợn tràng giang buồn điệp điệp – con thuyền xuôi mái nước song song; lòng thi sĩ dờn dợn vời con nước – không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà…

      Với thi sĩ, ngọn lửa thơ cũng chính là ngọn lửa thiêng. Ngọn lửa thiêng thắp lên niềm tin yêu với cuộc đời; ngọn lửa thiêng giúp tâm hồn thi sĩ hòa hợp với thiên nhiên. Trong một lần trước biển, với tất cả buồn vui âm âm mà mãnh liệt về thân phận con người, với tất cả khắc khoải ưu tư về sự hữu hạn của kiếp người so với sự vô hạn của thiên nhiên, thi sĩ bộc bạch: bãi biển cuối hè dần vắng lặng – vô tâm biển vẫn đẹp tưng bừng – mai đây ta vắng, đời không vắng – vũ trụ điềm nhiên đẹp dửng dưng… Nhưng nhân loại không bao giờ dửng dưng trước CÁI ĐẸP và ngọn lửa thiêng kia có thể sáng mãi, điềm nhiên đẹp cùng vũ trụ…

                                                                                 T.N.T

Ghi chú : những chữ in nghiêng được trích từ thơ của nhà thơ Huy Cận.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét