Thứ Bảy, 9 tháng 7, 2011

LÀNG BÊN KIA SÔNG

TRẦN ĐỨC TIẾN

(tiếp theo)


                                
          Bố mình mất được vài năm thì anh mình bán nhà. Mấy sào đất - cả nhà, cả vườn, cả ao chưa được 2 cây vàng. Mẹ mình theo vợ chồng anh xuống Nam Định ở.
          Giờ nghĩ lại mà chịu chết không nhớ lần cuối cùng mình rời khỏi ngôi nhà ấy ra đi là lần nào. Ngôi nhà gắn bó với cả tuổi thơ của mình, từ lúc sinh ra cho đến lúc biết yêu. Một cuộc ra đi dằng dặc ngót ba mươi năm. Cách đây dăm bảy năm, có một lẩn ra Bắc, vợ và con gái mình tìm về ngôi nhà ấy, nhưng cũng chỉ đứng ở đầu ngõ nhìn vào. Chủ nhà rào kín nên không muốn gọi. Còn mình, những lần về quê thăm mộ bố mẹ, chỉ chạy xe qua làng đã muốn khóc rồi. Mình không dám rẽ vào cái ngõ cũ, càng không dám nhìn lại ngôi nhà quá thân thuộc của mình đã thuộc về người khác.
          Làng vẫn thế, xơ xác, xiêu vẹo. Nhưng con sông thì khác xưa nhiều. Có lần dừng xe ở bờ sông, mình cứ ngẩn ra nhìn. Không hiểu sao thấy lòng sông hẹp hẳn lại. Bèo tây đặc kín mặt sông, biến con sông thành cái ao tù. Không thể hình dung ngày trước mình đã từng vẫy vùng thỏa thích trên mặt sông này, và đò ngang đò dọc đã từng qua lại trên sông.
          Nhìn sang làng An Ninh thấy rõ từng hòn đất bãi.
          Gần nhau quá nên An Ninh bây giờ cũng chẳng khác làng mình bao nhiêu.
                                                                  
          Mình gặp Quê trong cuộc họp đồng hương.
          Mình chưa bao giờ đi họp đồng hương, nhưng lần ấy nể anh V nên mình tới. Anh V là bạn vong niên, nhà cùng phố, là chủ tịch hội đồng hương H. ở chỗ mình.
          Quê cũng chọn chỗ ngồi ở hàng ghế sau cùng. Mới đầu mình cứ ngỡ người quen chưa nhận ra, nhưng khi hỏi chuyện, biết Quê người làng An Ninh thì mình vỡ ra ngay: chẳng quen biết gì hết! Dáng người ấy, nét mặt ấy đương nhiên là người An Ninh. Mình nhìn thấy cái hồn quê An Ninh - bãi bờ, làng xóm, con sông - phảng phất trong con người này, nên tưởng gặp lại người quen cũ.
          - Hóa ra bác là tác giả cái truyện ấy - Quê nhắc đến truyện “Tiếng gọi” của mình - Buồn cười lúc đọc xong, em với vợ em cứ đoán già đoán non cái tay thuyền chài trong truyện là lão Khểnh hàng xóm nhà mình. Nhưng lão Khểnh cả đời không vợ. Đêm, lão say rượu rồi ngã xuống sông, chết đuối. Sáng ra thấy thuyền lão trôi lềnh bềnh trên sông không người, làng xóm mới biết.
          Chuyện trò đến hồi thân mật, Quê hỏi:
          - Vậy cô Nhuần của bác hồi này ở đâu, làm gì, bác có biết không?
          - Biết chứ - Mình cười cười - Mối tình đầu của mình mà.
          - Em thì tình nào cũng như tình đầu. Tình nào lúc chia tay cũng đau như cắt.
          Không đợi cho mình kịp ngạc nhiên, Quê lại bảo:
          - Em cũng bỏ làng đi như bác. Nhưng bác còn có dịp quay lại, chứ em bằn bặt mấy chục năm rồi.
          Mình ngậm ngùi:
          - Mình quay lại làng mình mà khác gì người lạ.
          Tự nhiên Quê hăng lên:
          - Hôm nay anh em có duyên gặp nhau ở đây, em mong bác cứ coi em như chỗ thân thiết. Khi nào có điều kiện, anh em mình cùng làm một chuyến ra Bắc, về thăm quê cũ. Bác thấy được không?
          Mình bảo được. Quê lại mơ màng:
          - Em với bác về làng em trước. Anh em ngủ với nhau một đêm ở An Ninh. Hôm sau, đi đò sang làng bác. Hồi còn nhỏ ở làng, em cũng chưa bao giờ sang Cao Đà.
                                                                
          Nhưng mình biết cái “kế hoạch” lãng mạn của Quê rồi sẽ chẳng bao giờ thực hiện được. Bao nhiêu chuyện khác lại cuốn bọn mình ra xa nhau. Tử vi của mình là tử vi của kẻ tha hương, chỉ kết thân được với người ở những vùng đất khác. Tình đồng hương với mình luôn hờ hững thế nào.
          Vả lại, cứ để Quê giữ giấc mơ đẹp ấy thêm ít nữa. Từ An Ninh sang làng mình bây giờ phải đi vòng cả chục cây số, qua cầu thu vé. Sông đã khác xưa nhiều. Làm gì còn đò mà sang…

                                                                          9-7-2011
                                                                                                                             T.Đ.T

4 nhận xét:

  1. Ứa nước mắt! Đọc TĐT đã lâu nhưng chưa bao giờ để lại comment dù rất thích, nay không kiềm được. Chúc tác giả dồi dào sức khoẻ.

    Trả lờiXóa
  2. Cháu cũng nhớ nhà cũ, xóm cũ lắm chú ạ. Cháu nhớ 1 lần, chú thím dắt các em đi, mọi người theo ra tận ngoài ngõ nhưng chỉ có cháu là không đi, leo lên cây na trước nhà nhìn theo thôi. Đó là lần cháu nhớ nhất, lúc đó chỉ biết là chán vì các em đi không ai chơi với mình thôi à.

    Trả lờiXóa
  3. Trần Đức Tiếnlúc 07:39 10 tháng 7, 2011

    @ Nặc danh: Sự đồng cảm và chia sẻ không gì quý bằng. Xin đa tạ.

    Trả lờiXóa
  4. C ơn TRần Đức Tiến Mình cũng Dân Ha Nam đây Nhưng mà tiến nói đối với đồng hương hững hờ. Đấy là tử vi nó thế phải chịu thôi chứ nhắc đến quê như Tiên nói là mình nhớ quê da diết. Thế ở Lào Cai cũng số xiêu dạt ly hương. Chúc Anh khoẻ

    Trả lờiXóa