Thứ Năm, 15 tháng 3, 2012

MÌNH CHẲNG LÀ MÌNH

(Thư giãn)

CƯỜI RUỒI

          Anh chàng nọ vốn tính trăng hoa, đã thế còn sinh tật: mỗi khi nằm bên vợ lại tơ tưởng lăng nhăng, lấy ngón tay lẩn mẩn viết chữ lên lưng vợ. Chị vợ thấy nhồn nhột, là lạ, bèn hỏi:
          - Viết gì thế?
          Chồng đáp bừa:
          - Anh viết chữ “mình”.
          - “Mình” là nghĩa làm sao?
          - Nghĩa là anh yêu mình, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến mình…
          Chị vợ nghe bùi tai, nằm lịm ga Hàng Cỏ. Nhiều lúc phải nín thở, cắn môi, vãi cả nước mắt nước mũi, trần lưng ra cho chồng tha hồ “mình, mình, mình, mình”…
          Một hôm ngồi chơi với đám bạn gái, người nào cũng tranh nhau chứng minh là chồng mình yêu mình. Đến lượt chị nọ, chẳng cần phải nhiều lời, bèn vạch ngay lưng áo lên:
          - Có nhìn thấy gì đây không?
          Đám bạn ồ cả lên:
          - Toàn chữ là chữ!
          - Đếm thử xem có bao nhiêu chữ “mình”?
          Mấy cô bạn ngơ ngác:
          - Chẳng có chữ “mình” nào cả?
          Chị nọ bĩu môi:
          - Có quáng gà không đấy? Không chữ “mình” thì chữ gì?
          Đám bạn xúm vào xem kỹ lần nữa, rồi đồng thanh đọc to:
          - Thanh, Lan, Tú, Nguyệt, Trinh, Thảo, Tuyết, Hằng…
          Mới đọc được đến đấy, chị nọ đã lạnh toát cả sống lưng, vội vàng kéo sụp áo xuống rồi cắm cổ chạy về nhà:
          - Giời ơi là giời! Bao nhiêu năm nay mình cứ tưởng mình là mình. Hóa ra mình lại là đứa khác…

                                                                                             C.R.

2 nhận xét: