CƯỜI RUỒI
Anh nọ mỗi lần giáp mặt cấp trên thì khúm na khúm núm, gọi dạ bảo vâng. Ấy thế nhưng khi gặp người bằng vai phải lứa với mình thì lại giả bộ vồn vã, sống sượng y như… cấp trên gặp cấp dưới.
“Ơ kìa, cậu đấy à? Lâu lắm mới nhìn thấy mặt. Khỏe không? Ổn cả chứ? Tốt quá. Độ này trông phát tướng ra đấy. Ăn cơm chưa”?... Kèm với những câu thăm hỏi nổ như pháo ấy là những cái lắc đến sái cả vai, những cái bắt tay đến vẹo cả sườn. Người nào xúi quẩy buổi sáng bước chân ra đường dẵm phải cứt, thì trong ngày hôm đó bị anh ta “lâu lắm mới gặp” đến hai, ba lần, hoặc “ăn chơm chưa” đến bốn, năm lần.
Một hôm thủ trưởng mời anh ta đến dự tiệc. Được sếp đoái hoài, anh chàng cảm động vãi nước mắt. Khốn nỗi, khách mời hôm đó lại toàn những vị “trên cơ”, nghĩa là không thể “khỏe không, tốt quá” được. Thành thử suốt buổi tiệc, anh chàng chỉ còn nước cố gắng thu mình lại, ngồi im như thóc, hoặc vu vơ cười như dở hơi.
May sao, lúc tiệc gần tàn, bỗng có ai động nhẹ vào chân. Giật mình liếc xuống, mắt anh chàng bỗng sáng lên. Thế là buông vội bát đũa, thò cả hai tay xuống, lắc lấy lắc để:
- Trời đất ơi! Cậu đấy ư? Lâu lắm mình mới gặp. Có gì mới không?
Dưới gầm bàn, con chó nhà thủ trưởng cố giằng ra mà không thoát.
C.R.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét