Đức Phật, nàng Savitri và tôi của nhà văn Hồ Anh Thái xuất hiện đã hơn hai năm. Hơn hai năm đủ lắng để nói tới cách đọc khác về cuốn tiểu thuyết của một trong những nhà văn chuyên nghiệp nhất của văn chương Việt.
Cuốn tiểu thuyết đã gây tranh luận ngay từ khi ra mắt. Và hình như cho đến bây giờ vẫn còn chưa lắng đâu đó, khi mà tiểu thuyết Việt mất mùa.
Đã nhớ Hồ Anh Thái với sự giễu nhại, hài hước thâm trầm. Những nụ cười chậm được bật ra khi đã đọc qua vài ba trang hoặc có khi cả thiên truyện. Lớn hơn hết ở khu vực giọng điệu giễu nhại sâu thẳm vẫn là sự sẻ chia, thông cảm.
Giễu nhạt gay gắt thói tật người đời, nhưng vẫn xót thương. Ông không nỡ viết ác ngay cả với nhân vật ác. Dùng cái cười để lên án, kết tội. Tinh thần này, hình như cũng không nhiều ở văn chương Việt, nhưng đã có từ Lý, Trần tới Nguyễn Du “Tha cho thì cũng may đời/ Làm ra mang tiếng con người nhỏ nhen”.
Tinh thần của người có cơ duyên với Phật pháp. Và cũng không xa lạ với chủ nghĩa nhân văn phương Tây.
Điều này được thể hiện hầu hết qua các tác phẩm: Bốn lối vào nhà cười, Cõi người rung chuông tận thế, Mười lẻ một đêm…
Và giọng điệu trữ tình tự sự trong trẻo ở thiên truyện ngắn đầu tiên: Nói bằng lời của mình, và nổi bật và trở nên sâu sắc, cắn rứt người đọc ở Tiếng thở dài qua rừng kim tước.
Cho đến nay, Tiếng thở dài qua rừng kim tước là tác phẩm hiện đại duy nhất của văn chương Việt về để tài Ấn Độ được đông đảo bạn đọc nhiều thế hệ đánh giá không kém cân lạng tác phẩm Mùa tôm của chính nhà văn Ấn Độ Thakawi Pilai đã dịch sang tiếng Việt.
Thân phận con người Ấn Độ thể hiện qua hai tác phẩm đều khiến người đọc rùng mình thương cảm. Thấy văn hóa Ấn vị tha cao cả nhưng cũng đầy ứ ác nghiệt của những chia rẽ tầng nấc xã hội.
Nhiều người cho rằng: Tiếng thở dài qua rừng kim tước có thể đọc lại bất cứ lúc nào, bất cứ thời điểm nào. Nó không hề bợn lên một cảm giác mòn cũ qua dòng chảy thời gian, bởi ý nghĩa nhân bản của nó, không chỉ gói trong không gian văn hóa Ấn: sự băn khoăn có nghĩa và vô nghĩa của kiếp người.
Dù sau Hồ Anh Thái trở lại nhiều lần với đề tài Ấn Độ: Người Ấn, Người đứng một chân, Chuyện cuộc đời Đức Phật, Đến muộn, Kiếp người đi qua; thì Tiếng thở dài qua rừng kim tước vẫn là dấu mốc ám ảnh chói sáng.
Nhưng với tiểu thuyết Đức Phật, nàng Savitri và tôi của Hồ Anh Thái thiết nghĩ cần nhìn nhận và tiếp cận ở nhiều góc khác nhau một cách dân chủ, thì mới sáng rõ được tinh thần mà tự thân tác phẩm hàm chứa.
Không phải vì cuốn tiểu thuyết đã được nhà văn thai nghén trong 20 năm, càng không phải vì tác giả là người làm luận văn tiến sỹ về Văn hóa Ấn. Cũng chẳng phải vì chính Đức Phật, nàng Savitri và tôi mang tính biểu tượng cao của tiểu thuyết hiện đại, mà bất kỳ tác phẩm nào cũng cần được đối xử một cách công bằng trong cách đọc.
Trong thực tế chẳng có thiên tiểu thuyết để đời nào lại được viết ra ngẫu nhiên. Chúng đều là sản phẩm kết tinh trải nghiệm của cả một đời văn, hoặc chiếm dụng không ít tinh lực văn hóa, thời gian cụ thể của một nhà văn. Tôi tin và khẳng định Đức Phật, nàng Savitri và tôi sẽ là cuốn tiểu thuyết quan trọng nhất của Hồ Anh Thái, đồng thời nó sẽ giữ ngôi vị lâu dài là tiểu thuyết duy nhất trong văn học Việt lấy cuộc đời giáo chủ Phật giáo làm nguồn cảm hứng.
Văn hóa Phật giáo cũng đã đến Đại Việt từ thời sơ khai của nó. Và phát triển rực rỡ ở các triều Lý, Trần. Trong dòng chảy tinh thần lịch sử, văn hóa Việt hôm nay, yếu tố Phật giáo là một phần quan trọng. Một số bạn đọc chắc cũng không quá ngạc nhiên khi tiếp cận Đức Phật, nàng Savitri và tôi… bởi trong tiềm thức, văn hóa Phật giáo ẩn tàng sẽ kịp thời thức dậy…
Không tạo sự khác thường hay căng thẳng gây hứng thú tâm lý vốn có ở các tác phẩm trước đó của Hồ Anh Thái, Đức Phật, nàng Savitri và tôi với cách kể chuyện thoải mái, đầy cảm giác tạo nên sự giao tiếp nhu thuận tự nhiên với người đọc ngay từ dòng đầu tiên. Mọi thành phần đọc sách đều được tôn trọng.
Với tinh thần Phật giáo thì mọi người đều là chúng sinh, kể cả Phật. Và trước khi hiểu thì ta chỉ có thể cảm nhận.
Để tiếp nối, tôi kể câu chuyện. Tin hay không là tùy sự ngộ của mỗi cá nhân. Xin hãy hiểu theo một nghĩa duy nhất, tôi không nghĩ phải “PR” thêm cho một cuốn sách vốn đã dư lời tán tụng,
Cách đây hai năm con gái tôi mới lên chín tuổi, học lớp bốn, vẫn ham đọc truyện tranh Nhật Bản, đã vô tình cầm lên cuốn Đức Phật, nàng Savitri và tôi, mà tôi đang đọc. Nghĩ đây là cuốn sách không phải viết ra để cho trẻ em. Tôi đã cấm cháu đọc. Nhưng kỳ lạ, lệnh cấm không thể thực thi. Hễ bố vắng mặt là cháu vớ cuốn sách đọc mê mải. Thấy con thế, tôi cũng không đành, khoảng một tuần sau thì cháu đọc xong cuốn sách.
Tất nhiên con tôi thích đọc sách. Chắc chắn cháu cũng không có biểu hiện gì đặc biệt về tài năng, nhưng chỉ thích đọc sách thôi, thì cuốn tiểu thuyết 431 trang phải có sức hút bí ẩn kỳ lạ nào đó mới giữ được đứa trẻ chín tuổi đọc đến trang cuối cùng. Có một điều gì không thể giải thích được. Vì nhà tôi hàng tuần đều đặn nạp thêm sách mới, báo mới. Các cuốn sách mới con bé đều chạm tới cả, kể cả những cuốn viết riêng cho con trẻ, nhưng sao chỉ dừng lại ở Đức Phật, nàng Savitri và tôi?
Ngạc nhiên, tôi căn vặn.
- Tại sao con đọc Nó.
- Con thấy thích vì Nó hay.
- Hay ở chỗ nào. Thích ở chỗ nào.
- Con không biết, nhưng chỗ nào cũng thấy cần phải đọc, cần phải theo dõi chuyện của nàng Savitri…
Vậy, Đức Phật, nàng Savitri và tôi, không thể là cuốn sách khó để đọc. Nhưng đọc nó theo tinh thần và vị thế nào lại là chuyện khác. Nó là cuốn sách không dễ gì để viết. Sự phối trộn nguồn sử liệu và truyền thuyết và hiện tại trên nền cảm hứng dài hơi của tiểu thuyết là một thách thức không dễ gì vượt qua của các tiểu thuyết gia.
Hồ Anh Thái hoàn toàn tự chủ và thoải mái nhuần nhuyễn ở trạng thái dung hòa giữa hư và thực.
Tôi định sẽ phải dành thời gian cho Đức Phật, nàng Savitri và tôi ngay. Nhưng rồi công việc cuốn đi. Không còn cách nào khác, tôi đành phải chọn cách đọc ngẫu hứng. Sách vứt đầu giường, rảnh thì lật đâu đọc đấy. Đọc lỗ mỗ rồi cũng xong. Và đọc lại nhanh một lượt. Cảm giác của hai lần đọc khác hẳn nhau. Đọc xôi đỗ thật thích. Vì được nhâm nhi.
Mỗi dòng mỗi phân đoạn đều chứa thông tin đa chiều, nội dung tự thân và kỹ thuật và câu chữ với vẻ đẹp tinh tế, chính xác từng thân phận các dấu câu. Đọc lướt thì cảm giác ấy không còn, mà là sự bị cuốn đi của câu chuyện với một không gian choáng ngợp bị nén lại của 2500 năm.
Và tôi đã đọc lại một cách chậm rãi.
Không phải ngẫu nhiêu Hồ Anh Thái lại cấu trúc theo con số 3, nơi phương Đông gặp phương Tây: Đức Phật/ Nàng/ Tôi/. Phật có Ba thì/. Chúa có Ba ngôi/ Trời/ Nhân/ Địa/. Và Bàlamôn Ấn giáo cổ với ba vị thần đứng đầu: Thần Sáng tạo ( Brahma) Thần Bảo tồn ( Vishnu ) Thần Hủy diệt và Tái tạo (Shiva).
Đức Phật, nàng Savitri và tôi không nhằm đến một sự “giải thiêng” nào đó mà cũng chẳng phải truyền bá văn hóa Ấn qua hình ảnh Đức Phật, tôi không nghĩ tầm bút lực như Hồ Anh Thái dụng công 20 năm trong hơn bốn trăm trang sách chỉ để phát biểu vấn đề có thể giải quyết ở mức độ giản dị hơn rất nhiều.
Chúng ta hình như đã có thói quen cố hữu (tự dưng nô lệ cho thói quen đó) đọc sách là cứ nhăm nhăm phải tức tốc phải tìm ra ngay ý nghĩa cuốn sách nói cái gì, bài học gì có mới không, có lạ không. Cũng chẳng khác bao nhiêu khi đứa trẻ hỏi người kể chuyện cổ tích rằng Công chúa rồi có được giải cứu?
Nhưng thưa, đó cũng chỉ là một phần nhỏ trong cái đích rộng lớn của văn học. Có những cuốn sách không cần chỉ ra bài học nào cụ thể, nhưng nó lại cho người ta tất cả những gì người ta thiếu hụt: đó là cảm giác sống với những đam mê sắc dục, của cải, địa vị, tội ác, cảm giác về ý nghĩa cuộc đời con người, cảm giác về thời gian, cảm giác vũ trụ, cảm giác về sự phản tỉnh cái tôi… Và cảm khoái được thỏa mãn thưởng thức văn chương với nội dung xác thực hấp dẫn của nó nữa.
Bài học thu nhận trong trường hợp này là một cảm giác thấp thỏm, đeo đẳng, không thể cắt nghĩa, rồi trong một hoàn cảnh cụ thể của đời sống ta gặp, trùng hợp hoặc gợi mở đến cảm giác ta đang có từ cuốn sách kia, sẽ bùng lên một chân lý nào đó giúp ta chiêm nghiệm đời sống tốt đẹp hơn.
Tiểu thuyết Đức Phật, nàng Savitri và tôi là một cuốn sách như thế.
Với ba nhân vật: Đức Phật, Savitri, Tôi xuyên suốt tác phẩm, với dung lượng chữ khác nhau. Mặc dù Đức Phật được quan sát dưới nhiều góc độ khác nhau của Tôi, của Savitri mang những thông điệp khác nhau, tạo cảm giác ảo Đức Phật là nhân vật trung tâm.
Nhưng với triết lý luân hồi nhân kiếp thì cả ba đều là nhân vật trung tâm, cả ba đều gắn bó hữu cơ với nhau dưới bề mặt câu chữ và tự cân bằng với nhau ở từng vị thế của nhân vật mà nhà văn Hồ Anh Thái đã dụng công chủ ý. Sự cân bằng chân vạc ấy, tạo nên cảm giác vững chãi, tịnh tiến mà cảm nhận đời sống theo từng li ti mạch đập trên móng nền đồ sộ của văn hóa và lịch sử Ấn, nhưng đã được chắt lọc qua bản năng cảm hứng của văn tài.
Một sợi tóc chia hai, chia ba, chia sáu, chia và chia liên tục đến không chia nổi của khoảng không. Sợi tóc có đấy mà cũng không có đấy. Đưa tay ra khoảng không nắm được sợi tóc và không nắm được sợi tóc. Điều ấy có khác gì tiền kiếp của Savitri 2500 năm trước và sau 2500 năm nén lại trong hành trình.
Đức Phật, Savitri, Tôi trong vòng xoay vũ trụ có thời khắc kiếp phận cụ thể là sự hoán đổi vị thế. Sự cảm nhận này rõ ràng, chợn rợn thoáng chút, nhưng không khiến ta sợ hãi. Vọng dục hướng tới Tà hay hướng tới Thiện của Savitri trong mỗi kiếp đều mạnh mẽ và cháy bỏng không kém nhau. Lại là hai mà một. Có và không. Một hình tượng đặc sắc made in Hồ Anh Thái nhưng nhuốm sắc màu thông linh Phật pháp.
Biết rõ con đường hầm hố, chông gai, bẫy cài, nhưng ta vẫn phải bước đi trên nó với sự truy đuổi của tình yêu, và đức tin, ngắm cái đích cuối của nó là sự sống chết trong cạn bóng ngày hay là ý nghĩa của đời người qua lớp sương mù huyền hoặc xứ Ấn mà vẫn có cảm giác an nhiên như câu chuyện đang diễn tiến ở nước Việt.
Mê mà tỉnh. Ngộ rồi không. Đây là cuốn sách được viết ra không bình thường trong thời đại hiện nay. Nói như nhà văn Lê Minh Khuê là nó được “viết bằng bút mực” với sự chậm rãi chuyển dịch, và tập trung tinh lực vốn sống của Hồ Anh Thái triệt để nhất. Không dễ gì Hồ Anh Thái có cuốn nào khác có thể so sánh với Đức Phật, nàng Savitri và tôi.
Và sẽ còn lâu lắm văn chương Việt mới có một nhà văn đủ tự tin cũng như tài năng dám đụng vào bàn phím viết về đề tài này. Nó cũng sẽ là thời gian cộng trừ 20 năm, nếu như nhà văn nào đó bây giờ mới bắt đầu tìm hiểu văn hóa Ấn.
Trong kế thừa nhất quán của phong cách đa thanh Hồ Anh Thái, nhưng ở thiên tiểu thuyết này, nhà văn kiến tạo được diện mạo văn chương mới: giễu nhại - tự sự - trữ tình, hòa quyện với nhau hoàn hảo từ đầu cho tới cuối trang không gợn dấu vết kết nối, mê dụ người đọc mà vẫn đặc sắc Hồ Anh Thái.
Thiết nghĩ Đức Phât, nàng Savitri và tôi là cuốn sách không cần phải đọc ngay, nếu bạn thiếu thời gian. Nhưng không có nghĩa là tôi khuyên bạn đừng dành thời gian cho nó. Hãy thử đọc theo cách của tôi: hãy đọc nó bất cứ lúc nào có thể. Bạn đừng cố hiểu nó. Đừng cau mày, nhăn trán tìm hiểu những điều gì bí ẩn mà nó hàm chứa. Trước hết hãy làm quen với nó từ từ, chậm rãi, đúng như tốc độ của chủ nhân đã sinh thành ra nó. Cảm nhận từng chút một, và lắng nghe cảm giác ở trong mình khi gấp lại mỗi trang.
Theo cách này bạn sẽ NGỘ nó. Dù câu chuyện có thời gian 2500 năm, bên xứ Ấn. Nhưng bạn sẽ thấy Nó ngay trong con người bạn nỗi kiếp làm người, trên mảnh đất bạn đứng chân. Đó phải chăng cũng là một ẩn ý của nhà văn muốn gửi gắm rằng chúng ta hãy NGỘ về mình trong thế giới đã qua và đang sống.
Tháng 9.2009
N.T.T.K
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét