Thứ Tư, 4 tháng 5, 2011

NGƯỜI ĐÀN BÀ TRÊN SÂN GA

Truyện ngắn của CẤN VÂN KHÁNH


      Kính gửi ông John. Thưa ông, có lẽ ông sẽ rất ngạc nhiên khi nhận bức thư này của tôi, vì hai năm đã trôi qua, tôi và ông cách xa nhau, cũng có thể ông đã quên tôi, quên người đàn bà từng sống gần ông một tháng trời với những ký ức đẹp đẽ nhất.
Nhà văn CẤN VÂN KHÁNH
      Cũng có thể trong cuộc đời mỗi người, họ có nhiều hồi ức để hoài niệm và ghi sâu vào tâm khảm. Còn tôi, tôi chẳng có hồi ức nào tươi đẹp hơn nhưng cũng khiến tôi nhói lòng hơn ngoài ký ức về ông. Hôm nay là một ngày buồn, tôi lục lại đáy va li cũ trong đống giấy tờ, bỗng dưng thấy tấm danh thiếp ghi địa chỉ của ông.
      Tôi nhớ trước khi rời khỏi căn phòng của ông, tôi đã xé vụn tất cả những gì liên quan đến ông vì tôi sợ, tôi sợ cảm giác phải nhớ đến ông, tôi biết mình khó có thể thể kìm hãm sự yếu đuối của bản thân. Rốt cục thì lòng tôi đã quyết, như ông thấy đấy, tôi đã đi khỏi cuộc đời ông.
      Hẳn tôi biết ông sẽ rất buồn, nhưng rồi theo thời gian, mọi thứ sẽ qua đi. Ông sẽ quên tôi, quên người đàn bà ông bất chợt gặp trên sân ga đêm nọ. Tôi vốn không tin vào định mệnh, dù cuộc đời tôi vốn mang quá nhiều nỗi đau mà bản thân tôi không định đoạt được. Và chắc hẳn ông chưa thể nào hiểu hết về tôi.
      Từ khi mới sinh ra, tôi vốn không biết nói dối, nhưng ít nhiều thì tôi đã che giấu ông những đoạn đời u ám của mình mà lẽ ra tôi nên kể lể, tâm sự cùng ông. Ngay từ lúc ông ngồi lại bên tôi trên hàng ghế , chăm chú nhìn tôi, và ông quay qua hỏi tôi: “Cô đợi ai thế?”. Tôi đã lặng im, chán nản và ủ rũ đến mức không thiết mở miệng cùng ai. Tôi đang chờ người bà con đến đón mình, nhưng họ đã thất hẹn.
       Họ nói rằng họ sẽ có mặt ngay khi tàu đến ga Sài Gòn, rồi đưa tôi về nhà, tôi sẽ ở cùng họ, làm việc nhà cho họ như thỏa thuận qua miệng là ba năm. Sau ba năm tôi sẽ trở ra bắc, cầm số tiền chắt chiu, tích cóp được để đưa chồng tôi đi chữa bệnh. Chồng tôi, như ông biết, vẫn đang nằm liệt sau vụ tai nạn thương tâm ngã từ dàn giáo tầng thứ sáu tại một công trình xây dựng. Rất may là không chết.
      Tôi tự hỏi mình có thương chồng tôi không, tôi không biết nữa. Tôi đến với chồng tôi không hề xuất phát từ tình yêu, từ nhỏ tôi đã phải sống nhờ nhà chú ruột vì bố mẹ tôi lâm bệnh nặng chết hết cả. Chú tôi làm thợ xây, chẳng khá giả gì nhưng đủ nuôi tôi ăn học đến năm 18 tuổi theo tâm nguyện của bố tôi. Và sau đó chẳng còn lựa chọn nào cho tôi cả, khi cô tôi xin cho tôi vào làm ở công ty môi trường.
      Ngày nào cũng thế, tôi phải dậy từ 3 giờ sáng, đẩy những chiếc xe rác đi khắp hang cùng ngõ hẻm để nhặt từng túi rác nặng trịch cho lên xe, đến khi nào xe rác đầy ăm ắp, cao vượt quá đầu người tôi mới xong việc. Về đến nhà tôi cũng không được ngủ vì phải giặt giũ và làm đủ mọi việc, nhưng có lẽ vì cô chú muốn tống khứ tôi thật nhanh nên tìm mọi cách mai mối tôi cho chồng tôi.
      Lạ thay, tôi không hề có khái niệm phản kháng, hơn ai hết tôi nhận thức rõ thân phận của mình. Cứ thế, sau đám cưới tẻ nhạt, tôi lại thức dậy vào lúc nửa đêm để chuẩn bị đi làm, chồng tôi thường bị tôi đánh thức bởi những tiếng động, anh ta hay gọi tôi là bóng ma. Đôi khi tôi bị anh ta chửi rủa, đôi khi anh ta ham muốn và dày vò tôi đến mức tôi trễ giờ đi làm, bị kiểm điểm, phải làm bù gấp đôi, gấp ba, tôi đã phải gồng mình đẩy những chiếc xe nặng trĩu, hôi hám như thế hàng đêm với cái bụng đang bắt đầu to dần.
      Nhưng tôi chẳng lấy làm tuyệt vọng, vì tôi vốn là người phụ nữ cam chịu, thế nào cũng được, tôi chỉ cần được sống. Còn hơn bố mẹ tôi đang nằm sâu dưới lòng đất lạnh kia, thú thật suốt một quãng thời gian dài tôi thường xuyên bị ám ảnh bởi cái chết.
      Trong một đêm đông lạnh buốt đến mức tôi phải xỏ đến hai cái găng tay mới đủ ấm để đẩy chiếc xe rác lăn trên đường. Chắc ông không hình dung được những người lao công như tôi không chỉ sống vào đồng lương ít ỏi, muốn có thêm tiền chúng tôi phải chăm chỉ thu lượm giữa đống phế thải ấy nào chai lọ, nilon… và tất cả những gì có thể bán được. Vốn kiên nhẫn nên ngày nào tôi cũng kiếm được kha khá, đủ mua một lon sữa bò cho con trai tôi.
      Và chính cái đêm đó, sau khi đi hết con phố cuối cùng, tôi ngồi nghỉ lấy sức và bỗng phát hiện ra một cái bao tải rất mới được thắt nút chặt bằng sợi dây màu đỏ lấp ló trên đống rác cao ngút. Tôi trở nên cuống quít, tâm trí nhảy nhót những tia hy vọng. Ông biết đấy, người ta càng nghèo đói thì càng trở nên thèm khát.
      Tôi kéo cái bao tải đó quẳng mạnh xuống đất, nhưng họ đã thút nút quá chặt, tôi thậm chí đã lấy răng để cắn nát sợi dây mới mở được miệng bao. Và tôi ngó xuống. Một vật gì tím đen trong đó, tôi tháo găng tay, thò tay xuống dưới nhấc vật đó ra. Đó không phải là bức tượng đồng như tôi đoán. Đó là một hài nhi. Ông ạ. Một hài nhi trần truồng vẫn còn lòng thòng cuống rốn . Đầu nó nát bét vì cú va đập xuống mặt đường khi nãy.
      Ngay lập tức tôi nhìn xuống cái bụng bầu của mình với cảm giác vò xé tột cùng. Tôi khóc lên từng chặp, nhưng không ai nghe thấy.Tôi bóp chặt lồng ngực mình và thu hết can đảm mang hài nhi đó đem đến một nghĩa địa, điên cuồng đào bới một cái hố nhỏ bằng con dao cùn tôi lượm được để chôn cất hài nhi xấu số đó.
      Bước chân về nhà, tôi trở nên hoảng loạn và ngơ ngẩn. Sau đó tôi quyết định xin nghỉ việc. Suốt thời gian đợi đến ngày sinh, chồng tôi luôn gầm rú nhiếc móc tôi là con đàn bà thối thây, lười nhác. Nhưng rồi hàng ngày anh ta vẫn ném vào mặt tôi nắm tiền rách nát, để tôi có thể sống qua ngày cho đến khi tôi trèo lên bàn đẻ.
Và hôm nay, anh ta nằm đó, với một nửa thân thể đã chết. Chẳng còn gì, chẳng còn hy vọng gì nữa.
      Từ đó tôi phải đứng ra cáng đáng mọi việc, con trai tôi còn quá nhỏ để cảm nhận sự cơ cực của gia đình. Mẹ chồng tôi vốn dĩ cũng bần hàn, khốn khổ nên chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Nhưng rồi bà hứa sẽ chăm sóc chồng và con tôi, để tôi đi tìm một tương lai tươi sáng, tôi sẽ vào nam làm thuê cho một người bà con xa, họ đang cần người giúp việc nhưng với điều kiện là phải ở với họ suốt năm suốt tháng không được đòi về nhà thăm người thân, con mọn và họ hứa sẽ trả lương gấp đôi, gấp ba.
      Ông biết đấy, người giúp việc cũng có trái tim mà.
      Tôi nhớ lại khi màn đêm xuống, sau khi tôi canh chừng bốt điện thoại công cộng gọi liên tiếp đến những dãy số mà chẳng có ai nhấc máy, tôi trở nên hoài nghi và phát điên với cảm giác mình bị dối lừa. Hay họ đã kiếm được người khác rồi? Sao họ nỡ bỏ rơi tôi? Số tiền phòng thân trong người tôi trở nên bỏng rát. Tôi đã thề rằng tôi không bao giờ được đụng đến nó.
      Không lẽ tôi lại ngủ ở đây, vạ vật như một kẻ bụi đời, như một con điếm giữa thành phố xa lạ này hay sao? Quay đầu lại, tôi vẫn nhìn thấy ông ngồi đó, ông chìa tay ra, hỏi tôi cần giúp gì không? Tôi rớt nước mắt đi theo ông, như một cơn thôi thúc khó tả.
      Căn phòng rộng rãi của ông rất ấm, tôi vốn xa lạ với những gì ấm áp, tiện nghi. Ông pha sữa cho tôi uống, bầy đầy bàn bánh bích quy, và dành cho tôi một chiếc giường rất đẹp. Ông chúc tôi ngủ ngon. Cả đời tôi chưa bao giờ nhận được một lời nói ngọt ngào như thế. Suốt đêm, tôi mất ngủ, không phải đau đớn vì tôi bị mắc lừa, mà tôi mất ngủ vì tôi sợ đây chỉ là một giấc mơ.
      Khi tôi choàng tỉnh dậy thì ông đã đi khỏi căn nhà, ông để sẵn đồ ăn cho tôi. Tôi cứ ngồi co cúm lại một góc, toàn thân tôi run lên như một trận sốt rét. Tôi mở cửa sổ nhìn ra những tòa nhà xa mờ rạng rỡ trong nắng mới, tôi ngập chìm trong một thế giới khác biệt, trong giây phút tôi trở nên quên hết thực tại éo le của đời mình.
      Tôi và ông, chúng ta đã có những phút giây gắn bó cùng nhau. Dường như tôi đã lợi dụng lòng tốt của ông, thay vì tôi tưởng rằng ông muốn điều gì đó từ phía bản thân mình. Mà ông cần gì từ tôi chứ? Một thân hình tiều tụy với làn da tái xanh chăng? Duy chỉ có đôi mắt của tôi luôn mở to ngơ ngác ngước lên nhìn ông. Ông đã nói rằng người xấu không bao giờ có đôi mắt sáng như tôi.
      Chúng ta bắt đầu đến với nhau bằng sự tin tưởng. Tôi kể cho ông nghe về bản thân mình một cách dè chừng. Suốt một tuần đầu ông đã không hề đụng vào tôi, nhưng trong ánh mắt, tôi biết ông cảm động. Và rồi một buổi tối mát mẻ, ông gọi tôi ra ban công, kể cho tôi nghe về xứ sở đầy sương mù và lạnh giá của ông, về cuộc hôn nhân bất hạnh, ông ngỏ ý muốn đưa tôi đi theo. Nếu tôi muốn ông sẽ tìm cách đón con trai của tôi sang đó.
      Tôi nhớ là tôi đã đứng chết trân một lúc, rồi tôi kiễng chân ôm chặt lấy thân hình cao lớn của ông. Lần đầu tiên, chúng ta đã làm tình. Cũng là lần đầu tiên, tôi chìm trong trạng thái lạ lùng, giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Nhưng xin lỗi ông, lúc đó tôi nghĩ đơn giản rằng nó chỉ là một niềm vui thú.
      Vì tôi không yêu ông, tôi không yêu, hoặc tôi không biết thế nào là tình yêu, người bất hạnh thì biết thế nào là yêu, nên tôi đã đối xử với ông theo cái cách mà tôi đã đối xử với chồng tôi. Rằng là nằm xuống, không rên la, không nói năng, nhẹ nhàng và cam chịu. Nhưng tôi nhận ra mình không hề đau đớn, khi xong việc ông đi vào nhà tắm để lại tôi với mùi hương thơm ngát trên chiếc chăn mà ông âu yếm đắp lên thân thể tôi. Đó hoàn toàn không phải là cảm giác bẽ bàng như tôi từng nếm trải .
      Tôi dằn vặt bởi cảm giác mình không xứng đáng.
      Vì chúng ta bước ra từ hai thế giới khác nhau.
      Những lúc ông đi vắng, tôi ngủ rất nhiều. Tôi đã hứng chịu quá nhiều những đêm dài thiếu ngủ. Tôi sa vào từng cơn ác mộng, ký ức đêm nào trở lại cùng tôi, giấc mơ hình hài thai nhi bị bỏ rơi khiến tôi choàng tỉnh, đôi tay tôi vô thức cào cấu lên tường. Tôi đang ở đâu đây? Và đang làm gì đây? Tôi đang sống và tận hưởng những ngày hoan lạc nhất, trong khi con trai tôi, có thể chẳng có nổi một giọt sữa để ăn.
      Tôi cũng chẳng khác gì người mẹ khốn kiếp đã vứt bỏ con mình đêm nọ. Và chồng tôi nữa, tôi không đủ sức dứt mình ra khỏi ý nghĩ về anh ta, tôi không thể, giữa chúng tôi là một sự liên quan không thể nào cắt đứt. Một khi nỗi đau của tôi đã thành da thành thịt trên cơ thể của tôi, thì làm sao tôi có thể tách rời.
      Tôi sẽ ra đi hay ở lại cùng ông. Khi mà mỗi tối ông trở về đều mua hoa cho tôi, đưa tôi đi mua sắm, sánh vai ông đến những tiệm ăn rất ngon…Khi ông khoác lên người tôi những bộ váy lộng lẫy và sang trọng, quỳ xuống chân tôi khen tôi xinh đẹp.
      Thay vì cảm giác sung sướng , tôi thấy mình xa lạ, xa lạ với tất cả những gì ông mang tới. Tôi vốn không tin vào phép nhiệm màu. Từ rất lâu, rất lâu rồi sự nồng ấm trong tôi chưa từng hiện hữu. Ông sẽ chẳng thế nào hạnh phúc, khi phải sống bên cạnh một người đàn bà quê kệch và chai sạn như tôi.
      Thế là tôi đã ra đi, hay nói đúng hơn là âm thầm biến mất khỏi cuộc đời ông. Có thể ông sẽ kinh ngạc vì tôi để lại tất cả những gì ông dành cho, đã chối bỏ viễn cảnh tươi sáng nhất mà ông khao khát dành cho tôi, người đàn bà trên sân ga đã mê hoặc ông bằng đôi mắt. Tôi ước ao có thể nói cùng ông lời xin lỗi cuối cùng, nhưng ngay cả một nụ hôn, cũng không kịp nữa rồi.
      Thế giới này thật rộng lớn nhưng cũng chứa đựng biết bao điều kỳ diệu, từ lúc gặp ông, tôi đã không còn sợ hãi với cái chết nữa, vì chẳng có điều gì trên đời là vĩnh viễn ngoài ký ức.
      Đàn bà xứ tôi, chắc có lẽ đã quen với nỗi buồn đau, đến mức thiếu nó, lại cảm thấy hoang mang không hiểu nổi. Cảm ơn ông về giấc mơ đẹp đẽ mà ông ban tặng cho cuộc đời tôi, xin hãy coi như tôi đã đến với ông trong phút giây lầm lạc và vui thú. Xin ông hãy yên tâm cho cuộc đời phía trước của tôi. Khi tôi đặt chân lên con tàu trở lại miền bắc, tôi đã hình dung tất cả những gì đang đón chờ mình phía trước. Dù tôi biết rằng, với trái tim tan nát này, chỉ khi chết đi rồi, tôi mới có thể quên được ông.
      Vĩnh biệt ông.

                                                                          C.V.K 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét