Thứ Năm, 21 tháng 4, 2011

THÁNG BA PHƯỢNG TÍM

NGUYỄN HIỆP


          Em mang bao nhiêu lửa
          Trên vạt áo kỷ hà?
          Em mang bao nhiêu gió
          Trong chiếc gùi sương sa?

          …Suốt giêng hai chầm chậm
          Cho kịp bước chân em,
          Rồi tháng ba ngơ ngẩn
          Phượng tím rơi bên thềm…
Có điều gì vỡ ra trong lòng người, dường như là sự dở dang đã làm nên ý nghĩa chính của cuộc đời này. Những cuộc tình không thành, những cuộc rượt đuổi chính trái tim mình cho đến khi rã rụng, những ánh mắt thẳm sâu lặng im hun hút, những nụ cười chua chát tái tê… được con người nói đến nhiều hơn, được thiên nhiên thể hiện nhiều hơn so với những gì viên mãn tròn đầy vốn được gọi tên là hạnh phúc.

Thì thất tình là phía kia của hạnh phúc mà! Tôi viết bao trang văn cho phượng tím vẫn chưa thấy đủ, thao thức bao nhiêu đêm cho phượng tím vẫn chưa bù đắp nổi, đứng ngắm hàng giờ, hàng buổi trước phượng tím vẫn chưa muốn rời đi, mắt cứ như có ai níu lại. Chắc chẳng phải riêng tôi, ai đã một lần nhìn thấy phượng tím rơi đều hiểu ông Trời sinh ra loài hoa này, sắc hoa này để gói ghém hết vào đó những tan vỡ, những rã rời, những u buồn chết lặng, những cô đơn tột cùng…
Buổi trưa cao nguyên se se lạnh, tôi đã không chịu nổi khi đứng nhìn chiếc khăn tím vô vọng khổng lồ ấy đang trải hồn hờ hững trước sân nhà sáng tác, cả một vạt những nỗi buồn lắt lay, những nỗi buồn chưa chết được. Ai đã đánh rơi “chiếc khăn” huê tình kia để góc sân man mác tím, để lòng người bâng khuâng tím, rồi càng chìm vào càng thấy lòng mình chùng xuống, chùng xuống, tái tê, ảo mờ. Bao nỗi nhớ đứt vụn, cố nối càng thêm đứt vụn. Bao day dứt tan nát, cố chắp, cố vá càng thêm tan nát. Bao hối tiếc, bao trách cứ muộn phiền càng cố quên càng đau đớn nhớ.
Tháng ba, mùa bắt chồng.
Tháng ba, những cặp nhẫn mắt sâu (Srí Mơta Hơlă) lên ngôi.
Và tháng ba, bao nhiêu đôi mắt ngẩn ngơ dại, ngẩn ngơ buồn, ngẩn ngơ đứng lặng mà chưa kịp biết điều gì đã nhuộm tím số phận mình.
Bởi vậy, tháng ba những cánh hoa hình chuông màu tím này rụng thật nhiều, rơi thật nhiều, những cánh hoa mong manh, mềm mại và nhạy cảm như tâm hồn con người này đã trở nên dễ dập nát hơn bao giờ hết.
          Rồi tháng ba ngơ ngẩn
          Phượng tím rơi bên thềm…
Tôi viết những dòng thơ này trong những ngày ở Đà Lạt mà rồi nó cứ theo tôi mãi như một cơ duyên. Tôi đã về với những cơn gió núi rát mặt quặn lòng. Tôi đã về với mùi tanh nồng bóng cá xứ biển. Tôi chẳng biết mình đã mang theo hồn vía tím ngát cao nguyên kia về tận đây hay là mình đã phân thân để gửi lại một mình kia trên ấy, trên cái vạt tím buồn lắt lay, cái vạt sân tái tê cố gượng cười để sống.
          Có điều gì lớn lao vừa vỡ ra trong lòng. Cuộc đời này cần niềm vui hạnh phúc bao nhiêu thì cũng chừng ấy nỗi buồn thương, thậm chí nhiều hơn, đã sinh ra ở phía còn lại. Và có lẽ chính nó đã tạo ra văn, ra thơ, ra nhạc. Nghệ thuật của trần gian này được xây trên nền tím là vậy. Tôi nhại theo Kinh Thánh mà nghĩ: Phúc cho kẻ nào còn biết buồn bã trong lòng.

                                                                                         Núi Tà Cú, tháng ba 2011
N.H.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét