Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

PHỞ, BÁNH CUỐN, VÀ...

(kỳ 3)

TRẦN ĐỨC TIẾN


          4. Trước khi viết tiếp kỳ này, mình phải mở ngoặc nói thêm mấy dòng về “bánh cuốn làng Giáng”. Vẫn đinh ninh một việc định làm, lại được bạn Bình An nhắc nhở, sáng nay, mình đến cái quán bánh cuốn làng Giáng mà ở phần đầu bài này đã nói đến. Mua không phải một, mà là hai suất mang về. Vợ chồng chủ quán còn khá trẻ, chồng áng chừng tuổi băm, còn vợ trẻ hơn. Chờ cô vợ tráng bánh, mình hỏi: làng Giáng ở đâu ta? Anh chồng đáp: Vĩnh Lộc - Thanh Hóa bác ạ. Rồi nhìn mình ngờ ngợ: bác cũng người Thanh? Không, mình đáp, nhưng trước kia có ở Thạch Thành một thời gian. Anh ta reo lên: Vĩnh Lộc giáp Thạch Thành, giáp cả Hà Trung, Cẩm Thủy. Mình cười, nghĩ bụng: tay này chắc mới dạt vào Vũng Tàu, còn thèm nhận, thèm gặp đồng hương lắm. Lại nghĩ: hồi mình vào đây cũng trạc tuổi hắn và cũng trắng tay. Cuộc chiến mưu sinh còn dằng dặc lắm người anh em ạ.
          Bánh cuốn làng Giáng của vợ chồng chủ quán nói trên không có gì đặc biệt. Đến đây có thể gác hẳn bánh cuốn sang bên được rồi.
                                                            *
                                                         *    *
          Những bát phở ngon nhất đời mình có lẽ là những bát phở được ăn vào những năm cuối thập kỷ 70, đầu 80 của thế kỷ trước. Hồi ấy mình ở trong khu tập thể độc thân của Tổng cục T., khoảng giữa phố Thụy Khuê (Hà Nội). Đói, thiếu chất, cán bộ anh nào anh nấy mặt xanh nanh vàng. Lâu lâu mới mua được mấy lạng thịt phiếu. Con nhà lính tính nhà quan, tiêu chuẩn thịt cả tháng có khi làm xoẳn trong một bữa. Nhớ những hôm được ăn thịt, người tỉnh ra như uống sâm, tinh thần rạo rực, phấn chấn, tư cách chững chạc lên hẳn. Mình kể lại cảm giác ấy cho anh H nghe, anh bảo: cậu chưa thảm hại bằng tớ. Anh H là giảng viên đại học, cũng viết văn và nổi tiếng từ khá sớm, nhưng lại bỏ văn đi sang Nga làm nghiên cứu sinh. Mấy năm ở bên Nga dẫu sao cũng được ăn uống tử tế, về nhà là rơi hẫng vào cảnh thiếu thốn đói khát. Mấy lần đến chơi đúng lúc tụi mình ăn cơm, anh cứ ngồi bần thần. Mâm cơm của tụi mình (bốn thằng góp gạo thổi cơm chung) thường chỉ có quả trứng luộc dằm nước mắm chấm rau muống, hoặc thay trứng bằng lạc rang tẩm nước muối. Kiên nhẫn đợi cả bọn ăn xong, anh kéo mình ra ngoài, móc túi quần dúi vào tay mình một nắm tiền - có bao nhiêu móc ra hết, cả tiền chẵn lẫn tiền lẻ, và nhất quyết không cho từ chối. Khi về phòng, mình phải ngồi gỡ từng tờ bạc ấy ra, vuốt cho phẳng phiu rồi mới cất vào ví. Nhưng cũng có những tối mình đạp xe đến nhà anh, chuyện trò chán chê, lúc về anh lại tiễn mình ra đường. Mình dắt xe, anh lững thững đi cạnh. Đi ngang qua chỗ triển lãm Giảng Võ, bên kia đường có cái quán phở Sinh còn sáng đèn. Anh ngần ngừ hỏi: còn tiền không? Mình bảo còn. Anh hỏi thêm cho chắc: còn đủ hai bát không? Còn đủ. Vậy là hai anh em hể hả kéo nhau vào phở Sinh. Vừa ăn, anh vừa kể: nói điều này ra cậu không tin, nhưng nhiều đêm tớ nằm mê thấy mình ăn thịt, tỉnh dậy mồm miệng nhạt đắng, mồ hôi vã ra đầm đìa!
          Ôi anh H! Tin chứ. Nhưng không hiểu sao trong cái đầu bố láo của mình lúc ấy lại liên tưởng đến một cuộc vật lộn đáng thương khác - một cuộc làm tình thất bại vì không đạt đỉnh.

                                                                                   (Còn tiếp)
                                                                                                                                T.Đ.T

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét